Kính nhớ huynh!

Kính nhớ huynh!

Tôi và huynh cùng chung ân sư là Đức Tăng Trưởng Siêu Việt, Thầy Yết ma A xà lê là Ngài Hòa Thượng Thiện Nhân ( Viện chủ Xá Lợi Phật Đài). Năm 1991 huynh thọ Tỳ kheo, tôi thọ Sadi trong giới đàn Thiện Hòa tại Kỳ Viên Tự. Huynh chất phác, thật thà đậm chất miền tây, tôi sinh ra và lớn lên tại Đô thành Sài Gòn phồn hoa, đô hội. Hai con người, hai vùng đất cách nhau đến hơn trăm cây số ấy vậy mà gặp nhau, âu cũng là cái duyên lành trong Phật pháp. Ở chung trong một ngôi Chùa Kỳ Viên, chung một Thầy tổ sớm chiều gần gũi gắn bó thân thiết. Huynh hay nhờ tôi sửa giọng phát âm "ăn nhăn" ân nhân v.v. Hồi ấy còn nhỏ cứ trêu huynh mãi những phát âm địa phương. Huynh vụng về nhưng chân chất thật thà, leo lên sửa mái ngói dột một miếng đạp bể dăm ba miếng nữa thế là leo xuống cười tít mắt:" Phật tổ ơi, tui đạp bể cha nó mười mấy miếng ngói rồi, Sư Minh Trí lên làm đi, tui lên là bể nữa. Lên làm nhanh đi cha nội để Sư Palo ổng về ổng chửi banh Chùa!".

Mấy năm ở Kỳ Viên tôi về lại Nguyên Thủy rồi vô Nam Tông, ra Thích Ca Phật Đài, đi đâu hầu Thầy cũng có huynh có đệ. Nhớ nhất là lúc huynh bị Thầy gõ gậy lên đầu vì cái bàn tay thô bạo hay làm Thầy đau, đánh răng cho Thầy cũng mạnh, tắm cho Thầy cũng mạnh. Sau này có tôi Thầy không cho huynh làm mấy việc đó nữa. Nói có giác linh Thầy, hồi đó còn nhỏ sợ bị Thầy quất gậy nên lúc tôi lau dọn bàn Phật làm bể cái cái chân đèn bằng pha lê của Miến Điện, tôi sợ quá gắn lại sơ sài, ai dè huynh xui hôm sau đụng vô nó rớt trở ra, lại còn cầm lên đưa cho Thầy coi rồi nói: Con mới đụng vô tự nhiên nó rớt ra luôn Ngài, con đâu có làm bể! Thế là ăn cho một gậy vô mông. Tôi im re để huynh phải chịu ăn đòn oan.

Rồi tháng năm trôi đi, đệ huynh thỉnh thoảng gặp nhau. Cho mãi đến năm 2002 hay 2003 gì đó huynh được cử về Chùa Bửu Quang, huynh có qua Giác Quang kêu tôi về phụ lo với huynh, nhưng lúc đó tôi đang bận xây cổng Chùa, nâng nền, xây Tăng xá, Trai đường nên không về với huynh được. Mãi đến khi huynh nhờ tôi về giúp Sư Minh Tấn xây dựng Chùa Bát Chánh Đạo thì tôi mới giúp được huynh.

Rồi từ đó đến sau này huynh đệ cũng ít khi gặp lại ngoài mùa lễ dâng y Kathina, giỗ các vị thầy Tổ ra thì ít khi có dịp. Năm 2009 huynh đệ lại sát cánh bên nhau tổ chức Lễ Cung Nghinh Xá Lợi Phật ra Hà Nội, năm ấy cũng là năm huynh thành lập Thư viện Phật giáo Nguyên Thủy. Trước đó thì huynh thành lập Tập văn Phật giáo Nguyên Thủy có mời tôi cộng tác viết bài mà cứ bị đòi tiền nhuận bút, hay nhất là cái tật cười hè hè cho qua chuyện. Rồi sau này xin được giấy phép ra đời Tạp chí vẫn cứ kêu viết bài mà đòi nhuận bút thì cứ cười hè hè. Kêu tôi làm xướng ngôn viên cũng cười hè hè miễn phí. Thằng em chạy từ Sài gòn về Vĩnh Long, từ Sài Gòn lên Bửu Quang chắc đi bằng thần thông không tốn tiền.

Thân nhau là thế nhưng vẫn có những lúc phiền lòng vì mấy chuyện không đâu. Có khoảng thời gian tôi cũng trách huynh không trọn tình huynh đệ, vì tôi cứ nghĩ mình đã sống hết lòng với anh em, khi nghiệp đến thì...Mà thôi dù sao cũng là huynh đệ một Thầy nên thương nhiều hơn trách. Hôm nghe huynh mất tôi nghẹn lòng. Vì tôi nghĩ anh em gặp nhau, thân nhau đã là cái duyên quá lớn, nhiều kỷ niệm ngày xưa cứ ồ ạt đổ về. Hồi mới đây chứ đâu cuối năm 2016 gặp huynh ở Chùa Unalom Campuchia vấn an Đức Vua Sãi Tep Vong. Huynh nói mới thành lập Chùa Đại Hạnh mời tôi có dịp qua chơi. Lúc huynh lên xe buýt Kumho về Sài gòn lòng tôi thắt lại, nghĩ thương huynh cứ dầm mưa dãi nắng ba cái Chùa chiền tứ xứ mà tội cho huynh.

Hôm đi đám tang huynh về mấy người đệ tử cứ hỏi sao tôi phải sám hối huynh trong lúc đi viếng, tôi nói tôi hối hận vì không giúp gì được cho huynh, mãi cho đến lời hứa ghé Chùa Đại Hạnh dự Lễ Khánh Thành cũng không đi được, thời gian huynh bệnh tôi cũng không hay biết đến khi huynh gần mất mới hay.

Đời người như ánh chớp
Như lá vàng gió thu
Có vui buồn thương ghét
Thành bại...hóa sương mù

Các pháp hữu vi là vô thường, là khổ là vô ngã, tất cả mọi hỷ nộ ái ố, vui buồn thương ghét, thành bại được mất rồi sẽ tan biến như mây khói theo dòng nghiệp xuôi chảy, theo ngọn gió vô thường miên man thổi mãi suốt dòng sanh tử luân hồi. Nếu hiểu, biết và thấy được điều đó thì chúng ta có thể buông tay không bám víu, không tranh đua, không cố chấp vào những điều huyễn hư, sanh diệt của vạn pháp.

Thôi thì tất cả mọi chuyện âu cũng là cái nhân cái duyên. Huynh cũng đã đi rồi, hai mươi mấy năm tình huynh đệ cũng quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều thứ để ưu tư, suy gẫm...Tôi chỉ mong muốn huynh được an vui nơi nhàn cảnh, mãi mãi vui tươi, mãi mãi hạnh phúc và luôn sống trong Chánh pháp của Đức Phật. Hôm bữa có ghi sổ tang cho huynh bài thơ rồi, nay làm tặng huynh thêm bài nữa vì biết huynh rất thích thơ, dù đó chỉ là thơ con cóc.

Kính nhớ huynh!

Rồi đó từ đây vắng bóng huynh
Tuyết tan sông chảy cuộc hữu tình
Vô thường tựa khóm sương vụn vỡ
Hữu hạn dòng đời đóa u minh
Con nước mù xa trôi biền biệt
Đò nhỏ xuôi dòng biển tử sinh 
Huynh đi vui nhé miền an lạc
Để lại nhân gian chút đạo tình

Nguồn: Ven. Parisuddho

Bình luận
| Mới nhất